Săn hàng giá rẻ trên mạng, bạn có phải tín đồ?

0
1502
(Last Updated On: Th8 15, 2018)

Từ xưa đến nay, có lẽ chúng ta có thể cho rằng các chị em phụ nữ đa phần hầu hết đều thích mua sắm và lựa chọn vật dụng, quần áo, giày dép các thứ,… nhưng thật ra thì ai cũng vậy thôi, nếu được mua những thứ mình thích và ao ước thì nhiều khi cánh đàn ông con trai còn bỏ thời gian nhiều hơn so với phụ nữ. Bạn có thể thấy một cô nàng một bộ váy áo dạ hội, có lẽ cô nàng nhìn lướt qua đã thích và 15 phút sau là đặt hàng hoặc chạy tới ngay Shop quần áo để mua thì con trai chúng ta sẽ dành nhiều thời gian hơn để tìm hiểu một món đồ, so sánh nó với những thứ tương tự, rồi tính toán chi tiền sao cho hợp lý rồi mới đến quyết định móc hầu bao. Ngày xưa mình từng có một cậu bạn, để mua được chiếc laptop ưng ý, cậu ấy đã hỏi thăm người thân, rồi bạn bè làm bên công nghệ, sau đó cậu ấy còn lên mạng tìm hiểu, đánh giá tính năng, độ bền,… và hai tuần sau cậu ấy mới tìm ra chiếc Laptop mà cậu ấy vừa lòng….

Theo như tiêu đề bài viết, mình có đề cập tới việc săn hàng giá rẻ trên mạng. Thật chất chỉ là một khía cạnh nhỏ trong việc mua sắm của mỗi chúng ta.

Thật ra thì các bạn nên nhớ một điều thế này:

  • Ngon và rẻ, thì không thể bổ
  • Bổ mà rẻ, thì lại không ngon
  • Ngon và bổ thì làm sao rẻ được?

Tương tự mọi thứ đồ mà các bạn mua thì cũng vậy thôi, không có thứ gì đạt được hoàn toàn tiêu chí: ngon, bổ, rẻ đâu. Được mặt này thì mất mặt kia. Vậy nên cái gì thì cũng đều có cái giá của nó.

Hãy là người tiêu dùng thông mình để mỗi khi mua sắm bạn luôn hài lòng.

Mình cũng hay thích lang thang trên mạng tìm mua món đồ nào muốn hơn là thay vì đi ra cửa hàng. Một phần vì mình có thể tìm được chỗ nào bán rẻ nhất, một phần nữa là được Ship tận nhà, chẳng phải đi đâu nữa cả. Lợi ích to lớn khi mua hàng Online là như thế. Nhưng có một rủi ro vô cùng lớn đó chính là bạn không thể kiểm tra được món hàng mà bạn mua một cách kỹ càng được, có chăng là lúc nhân viên họ giao hàng cho bạn, lúc xem hàng thì bạn có một chút thời gian để hai bên đồng kiểm. Ở đây mình không nói đến những món hàng còn nguyên hộp và nguyên tem nhé, bởi hầu hết các nhà sản xuất sau khi đóng gói và dán tem (seal) thì những sản phẩm này đã được kiểm tra và hoạt động tốt rồi. Những nhà phân phối thường sau khi nhập hàng về sẽ kiểm tra lần nữa và dán tem bảo hành cho nên nó mất “zin” từ đây. Nhưng điều này đã trở thành quy luật mua bán bao lâu nay rồi nên mình không đề cập đến. Trừ những món đồ còn nguyên seal thì 90% các bạn sẽ chẳng phải lo lắng gì cả. Còn lại thì tốt nhất chúng ta cần phải trải nghiệm và sử dụng một thời gian mới biết.

Mình xin kể với các bạn một câu chuyện về việc hồi xưa thời sinh viên mình bị “dụ” hay nói cách khác là bị lừa mua một chiếc iPhone 4S đểu như thế nào.

Thứ nhất là hồi đó mình sài con Nokia C5 cùi bắp (thật ra nó chẳng cùi đâu nhưng vì nhiều cái điện thoại mới ra đời nên nó bị tụt về phía sau). Nghe thằng bạn mình nói là nó có ông anh có cái iPhone 4S mới dùng được vài tháng nay kẹt tiền nên mới phải bán. Mình hí hửng lắm vì cũng đang muốn trải nghiệm một chiếc điện thoại cảm ứng thực sự là như thế nào, chưa kể là chiếc 4S danh tiếng mang logo quả táo thời bấy giờ (thời nay cũng vậy). Ấy là mình bảo để cuối tháng góp tiền rồi mua luôn…

Ngày đi mua chiếc điện thoại, mình mặc một bộ quần áo đẹp và tắm rửa sạch sẽ để đi đón em nó. Đến quán cà phê thì mình gọi một chai trà xanh ra và ngồi nhâm nhi như uống rượu vào mùa thu. Và rồi ông anh thằng bạn đem chiếc iPhone 4S ra. Một chiếc màu trắng khá đẹp được dán miếng dán cường lực trông rất oách.

Rồi ông anh gì đó đưa chiếc điện thoại cho mình bảo mình thử, bảo là ổng mới xài nên chẳng có vấn đề gì ngoài vài vết xước nho nhỏ bên thân. Mình cũng ngắm nghía một hồi rồi mới mở điện thoại ra xem, lần đầu được cầm chiếc iPhone mình bồi hồi gì đâu vì nghĩ nó sắp sửa trở thành của mình, chạm vào mấy cái icon trên màn hình rồi từng ứng dụng được mở, nó mượt mà gì đâu so với cái nút bấm trên con Nokia C5 của mình. Mình lướt nhìn màn hình, không có vết trầy nào (thực chất là tấm cường lực mới dán thì làm gì có trầy, sau này đem về gỡ ra mình mới thấy ôi thôi màn hình bên dưới xước tè le). Bấm thử vài nút bật nguồn, rồi phím tăng giảm âm thanh, cả phím chuông/im lặng nữa… Rồi mình vào xem Album ảnh, còn vài tấm hình chụp ông anh này tự sướng với vợ ở nhà, rồi chụp xe, chụp tiền,… mình nghĩ chắc ổng quên xóa và mình cũng nghĩ thôi kệ khi nào mua rồi bắn Bluetooth qua cho ổng.

Lướt qua một chút ở phần Appstore, mình thấy các tài khoản đã đăng xuất (mình có tìm hiểu ở nhà trước đó là mua iPhone cũ thì phải kiểm tra tài khoản iCloud có đăng xuất hay chưa, nếu chưa thì phải yêu cầu chủ cũ của nó đăng xuất ra chứ nếu không sau này họ khóa máy là coi như mình không dùng được điện thoại nữa), mình có lướt qua lướt lại một chút nhưng lại vô tình quên mất kiểm tra iCloud (tại vì hồi hộp quá nên quên chăng?). Đang lướt lướt một hồi thì ông anh mới bảo chỗ chú em quen biết nên anh giảm hẳn cho 500K tức là chiếc điện thoại 4S bấy giờ ổng bán vừa tròn 3 triệu (trong khi giá mua lúc đó xách tay rẻ nhất cũng tầm 8 triệu đồng). Và thế là mình ngoan ngoãn rút tiền đưa 3 triệu cho ổng không thiếu một đồng (còn mừng thầm vì nghĩ ổng bớt cho 500K quá hời còn gì).

Ngồi lại chém gió phê pha với thằng bạn và cả ông anh mới bán cho mình chiếc điện thoại một hồi thì ông anh cáo ra về vì vợ gọi về nhà có việc. Trong lòng mình thì vui như mở hội vì mới mua được chiếc “Táo” mới kin kít, nhét trong túi quần thỉnh thoảng sờ sờ thấy thích ơi là thích.

Rồi mình cũng về vì cũng đã xế chiều, ngồi trên chiếc xe máy bon bon đi về phòng trọ, mình thấy xung quanh đường xá như đông vui hơn, tấp nập hơn, cả mấy ánh đèn nê-ông của mấy quán bên đường bật sớm để gây sự chú ý trong một buổi chiều thu lành lạnh…

Và thế là mình cũng về tới phòng, tắm một cái cho mát mẻ, ăn một gói mỳ cùng với quả trứng đã luộc trước đó (món ăn xa xỉ của sinh viên đấy các bạn ạ), và nhảy lên chiếc nệm quen thuộc kèm với chiếc iPhone 4S.

Nhưng đợi một lát, mình thấy mặc lưng của chiếc điện thoại xước khá nhiều dưới ánh đèn huỳnh quang trong phòng. Thôi không sao – mình tự trấn an, có vài vết xước thôi, đằng nào thì cũng là điện thoại mua cũ chứ có phải mới đâu.

Rồi mình vào Safari để tìm hiểu đăng ký tài khoản iCloud, điều đầu tiên phải có khi sở hữu điện thoại của Apple, loay hay một hồi rồi cũng tạo được tài khoản mặc dù hơi khó khăn một chút, đến khi có tài khoản rồi thì mình vào phần Cài đặt để đăng nhập tài khoản mình vào. Nhưng ôi thôi, đã có một tài khoản trước đó đăng nhập rồi. Thoạt nghĩ gọi điện cho ông anh để xin ổng tài khoản để đăng xuất ra, nhưng mình nghĩ thôi để lát nữa cũng được, tạm thời đăng nhập vào phần AppStore để cài thử vài trò game đã.

Rồi mình cài được trò 8 Ball Pool của Miniclip. Mình đã chơi trò này trên máy tính trước đó rồi và nay khi chơi trên chiếc iPhone mình chỉ cần đăng nhập bằng tài khoản Facebook là được, chơi được một, hai ván thì mình mới thấy thật “bất ngờ” vì PIN của chiếc điện thoại này hụt vùn vụt, từ khoảng hơn 80% (lúc mình mua máy) mới mang về chơi game được một chút còn hơn 30% (mình lại tự trấn an một lần nữa là vì do chiếc Nokia C5 của mình PIN khá trâu so với chiếc máy nên chiếc iPhone thấy PIN hụt nhanh là điều dễ hiểu). Và mình lại cắm sạc cho nó.

Nhưng điều tệ hơn cả đó là chiếc màn hình, sau khi cắm sạc vào thì hỡi ôi, nó xuất hiện vài vạch sọc sọc một chút rồi ổn định lại, nhưng độ sáng thì choi hơn nhiều. Trong vài giây suy nghĩ, mình giữ phím nguồn để khởi động lại chiếc điện thoại. Đến lúc quả táo đen hiện lên là lúc mình buồn thật sự.

Các bạn biết không, màn hình chiếc điện thoại giật giật liên hồi kèm thêm vài vết loang (như nước đổ lên màn hình vậy) và nó mờ dần khi điện thoại lên hình nền (đến lúc mày mình mới thấy rõ hơn là màn hình không còn nguyên vẹn nữa và có lẽ lúc chiều khi xem máy họ đã giảm độ sáng màn hình xuống để mình không phát hiện ra).

Nói tới đây các bạn cũng đủ hiểu là mình vừa mới mua một chiếc điện thoại cũ đầy vết xước, màn hình thì bị vào nước từ trước, PIN thì hao nhanh (có thể bên trong máy không còn ZIN),…

Và… iCloud thì người chủ trước còn chưa đăng nhập.

Trong giây phút đó, mình nghĩ tới việc trả lại chiếc điện thoại mới mua này cho ông anh bán cho mình hồi chiều, mình gọi cho thằng bạn của mình, nó bảo để nó hỏi ổng xem thì ổng nói với nó rằng mua rồi làm sao trả lại??? Mua điện thoại cũ thì phải chịu chứ???

Các bạn thấy đấy, có cái dại nào như cái dại nào không?

….

Có lẽ câu chuyện mình nó dài và các bạn khó có thể kiên nhẫn để đọc hết, nhưng ý mình muốn nói rằng, việc mua bán thứ gì đó có giá trị một chút bạn nên kỹ lưỡng xem xét và nên mua ở những nơi có uy tín, tốt hơn hết là mua mới, không nên mua đồ cũ (trừ khi đó là người thân quen của chúng ta hoặc nhờ người nào đó hiểu biết và kinh nghiệm để xem hộ). Bởi bị lừa là hoàn toàn có thể xảy ra.

Nói về cái “triết lý” ngon, bổ, rẻ cũng vậy. Mấy món đồ bán mà rẻ quá thì cũng có vấn đề (hàng giả, hàng kém chất lượng hoặc bị hư hỏng gì đó). Cũng chính vì ham rẻ mà mình đã từng mua hai chiếc thẻ nhớ về và không dùng được do mua phải đồ giả trên một trang thương mại điện tử ở Việt Nam (mình không tiện nói ra vì sẽ ảnh hưởng đến công ty, vì bản chất công ty này cũng chỉ là trung gian, bên bán hàng mới là lừa đảo).

Hãy là người tiêu dùng thông thái các bạn nhé. Hãy nhớ, cái gì cũng có cái giá của nó!

Bình luận